lundi 22 juillet 2019

Ngộ Không kỳ truyện - Chương 7



Đại Hùng tiếp tục đi xuống, tương truyền tầng thứ 99 là nơi tận cùng địa ngục, chẳng có ai có thể xuống đó, ngay cả Hồng Quân.
Hình như ông ta không muốn ai đoạt được thanh kiếm đó, nên mới quăng vào nơi này.
Ngũ Hành Chi Khí hình thành 1 hào quang ngũ sắc bao lấy Đại Hùng, để hắn thoải mái xâm nhập. Ma khí xung quanh cũng bị chân khí của hắn thanh lọc và hấp thu.
Khoảng cách đến đích cũng rất xa, bị hạn chế bởi Ma khí, Đại Hùng cũng không thể nhún chân bay vạn dặm được, tốc độ giảm hẳn trăm lần.
Thực ra Đại Hùng cảm giác được ngoài Ma Khí, còn có 1 lực lượng khác mạnh mẽ hơn ngăn cản hắn. Nhưng lực lượng này vẫn không cản được Ngũ Hành Chân khí.
Càng xuống sâu, lực cản càng lớn, tầng thứ 98, chỉ chút xíu nữa là đến tầng 99.
Thực ra có 1 lỗ hổng thông thẳng từ tầng 1 xuyên suốt đến tầng 99, nhưng rơi vào đó sẽ bị hút xuống tận đáy, Đại Hùng không dám liều mạng. Hắn vẫn cần đi từng chút một để quen thuộc dần hoàn cảnh.
Cái lỗ đó là nơi mà Hồng Quân ném bảo kiếm của mình xuống.
— phù, đã đến đáy!
Lực cản tác động lên thân Đại Hùng bất chợt tiêu biến. Tầng 99 không quá rộng, mặt đất phẳng nhẵn thín vì lực ép nén, dường như không tồn tại bất cứ thứ gì.
Đại Hùng nhìn quanh.
Kia rồi!
Hắn ngó thấy 1 chuôi kiếm cắm trên mặt đất cứng hơn sắt thép.
Đi lại gần, Đại Hùng vừa câm tay lên chuôi, thanh kiếm liền mủn ra.
— đụ mịe, Tuyệt thế kiếm thần cái mịe gì vậy!!
Đại Hùng dậm chân giận dữ, mất công toi, biết thế ở lại cùng Hằng Nga hoặc Mạnh Bà chịch choạc cho sướng có hơn không!
Ngó xung quanh 1 lần, cũng chẳng có gì khác, ngoài việc chính giữa, mặt đất bị lõm xuống, như là bị thiên thạch va chạm vậy. Nhưng trong đó lúc này rỗng tuếch, chẳng có gì!
Hắn muốn quay người đi lên, bỗng nhiên lực lượng thần bí kia lại xuất hiện, nhưng thay vì đẩy hắn, thì lại hút.
Đại Hùng nhìn lại sau lưng, từ lúc nào đã xuất hiện 1 đốm sáng, nhìn kĩ thì đó là 1 viêng ngọc màu vàng óng.
Nó rất nhân tính hoá, tạo ra cảm giác nó cũng đang nghiêng nghiêng đầu nhòm Đại Hùng.
Lực hút mạnh, nhưng không ảnh hưởng tới Đại Hùng mấy.
Tuy nhiên, hắn vẫn từ từ lại gần viên ngọc vì tò mò.
Đại Hùng vương tay, ngón trỏ đụng vào thân viên ngọc.
— uỳnh
Cảnh sắc bỗng thay đổi.
Đại Hùng nhìn ngoa xung quanh, là 1 thế giới đổ nát, khói bụi mịt mù. Trong tay hắn vẫn là viên ngọc.
— ầm
1 người từ trên không bị rớt xuống tạo ra 1 hố sâu hoắm. Xung quanh người anh ta được 1 màn hào quang bao bọc, tay cầm trường đao.
— vù vù
Xuất hiện thêm 4 người khác trông cũng khá chật vật, nhưng đều tản mát 1 khí tức giống nhau, khó hiểu.
Bọn họ đồng thời xuất chiêu đánh về phía người đầu tiên.
Thời gian gia tốc trôi nhanh, dường như trôi qua hàng chục năm vậy, chiến cuộc ngã ngũ, 4 người kia mệt mỏi thoát lực trọng thương, người đàn ông đầu tiên gục gã tắt thở.
Trước khi chết, ông ta ném 1 viên ngọc nhỏ màu vàng vào vũ trụ xa thẳm. 4 người kia không còn sức lực đuổi theo.
Tạo Hoá Bảo Châu.
1 trong 5 món Tạo Hoá Bảo Vật, hình thành từ thuở vũ trụ khai sinh.
Nghe đâu nếu chiếm được 5 món 1 lúc sẽ đạt được phương pháp vượt ra ngoài vũ trụ này!
Trong tay Đại Hùng chính là Tạo Hoá Bảo Châu.
5 người hắn vừa xem, chính là 5 người sở hữu 5 món tạo hoá bảo vật lúc đó.
4 người kia liên thủ muốn đoạt tạo hoá Bảo châu, sau đó phân chia thế nào thì không ai biết!
Tạo Hoá Bảo Châu vượt tỷ năm ánh sáng đến Trái Đất, rớt xuống tận nơi sâu nhất của địa ngục, tạo ra 1 lỗ hổng xuyên suốt từ cổng địa ngục xuống tầng 99 là vậy.
Từ đó đến nay, không biết đã trải qua bao năm, nó chờ đợi 1 chủ nhân mới mà không gặp.
Vì đơn giản là chẳng ai xuống được nơi này, ngay cả Hồng Quân, cường nhân mạnh nhất Tam Giới!
Đại Hùng tiếp nhận rất nhiều tin tức được truyền đạt từ viên bảo châu.
Nó đã chấp nhận hắn làm chủ nhân mới, vì hình như nó đợi ở đây đã lâu lắm rồi thì phải.
Mặt khác, tên đầy đủ của nó là Tạo Hoá Bảo Châu Kim hệ, 4 món kia cũng là tạo hoá châu, chỉ là mang các hệ Mộc, Hoả, Thuỷ, Thổ.
Đại Hùng cắt ngón tay, vẩy lên bảo châu ít máu, viên ngọc sáng loé lên rồi biến mất.
Nó chui vào trong đan điền Đại Hùng, khiến cho ngũ hành chân khí tăng tốc độ hình thành.
Đồng thời nó còn toả vào đan điền hắn 1 lượng lớn chân khí, lập tức khiến tu vi của Đại Hùng chính thức bước vào Thánh nhân chi cảnh.
Mặt khác món này rất lợi hại, nó có năng lực biến hoá, tạo ra bất cứ hình thái vũ khí, trang bị phòng ngự nào mà Đại Hùng muốn.
— quá ngon, cái thanh Tuyệt thế kiếm thần kia không đoạt được, trái lại thu được thứ còn tốt hơn!
Ngoài ra, tạo hoá bảo châu cũng tạo ra 1 quầng sáng có năng lực phòng ngự cực mạnh. Không cần dùng đến Ngũ hành chân khí, ma khí xung quanh không cách nào lọt qua được phòng ngự này.
Đại Hùng lập tức trở về.
— lát ra ngoài sẽ phải hứng chịu thiên kiếp Thánh Nhân, ha ha, chút sấm sét đó ăn thua gì! Chưa kể tạo hoá châu phòng ngự siêu cường! Có cái phòng ngự này, đứng im cho Lữ Đồng Tân chém cũng vô tư!!
..
Từ lúc đi qua đến lúc trở lại tầng 18, vậy mà cũng hơn 10 ngày. Bởi vì các tầng dưới rất khó tiến vào. Hơn 10 ngày cũng nhờ lúc này hắn có bảo châu, có thể dùng tốc độ lớn nhất mà đi.
Mạnh Bà vẫn rất mẫn cán với công việc phát canh mà không biết chán. Linh hồn xếp thành hàng dài vô cùng vô tận.
Đúng thật là nàng có giành cả đời làm cũng không bao giờ hết việc.
— Ngộ Không, chàng có đạt được vật đó không?
Hắn đương nhiên không giấu nàng mục đích đến đây.
Ngộ Không không muốn lộ chuyện tạo hoá bảo châu, nên diễn hoá nó thành hình cây Tuyệt thế thần kiếm cho Mạnh Bà xem.
Hắn vung kiếm vun vút, bộ mini juyp công sở trên người Mạnh Bà bị xẻ thành ngàn vạn mảnh nhỏ rơi tả tơi, mà nàng không đứt 1 cọng lông tơ!
— á! Tu vi của chàng ..
— ừ.. Thánh nhân
Mạnh Bà kinh ngạc đến quên cả che lại cảnh xuân tuyệt mỹ. Mấy ngày trước, nàng thấy rõ, hắn mới chỉ là nửa bước Thánh Nhân. Nửa bước còn lại tưởng gần nhưng có bao nhiêu khó khăn nàng có thể tưởng tượng mà.
Đám linh hồn nam nhân nháo nhào nhìn Mạnh Bà khoe sắc. Lục tục có kẻ gan lớn xông lên, vươn tay chụp lên cặp vú siêu đẹp. Cả người lập tức hoá thành tượng băng, bị gió thổi bay vào dòng Nại Hà, vĩnh viễn tan biến.
Đám còn lại hoảng hốt dừng chân, nửa muốn xông pha, nửa sợ chết. Đám linh hồn xoã lần trước đã uống canh và đi đầu thai cả rồi!
— Chàng có chuẩn bị cho thiên kiếp chưa? Nghe nói rất kinh khủng, hay là cứ trốn dưới này.. ưm
Môi xinh liền bị Đại Hùng ngậm lấy mà mút.
— nếu ta có trốn dưới này cũng là vì nàng, chứ mấy thứ sấm sét đó ta nào có coi ra gì!
— ưm..
Thân thể trắng tựa ngọc tạc hơi ửng hồng vì cơn nứng đã bị ma trảo của Đại Hùng khơi dậy.
Cặp nhũ cầu bạo mãn tròn căng biến dạng, cặp mông căng mẩy được nắm chặt. Lưng ong, đùi ngọc đều được 1 bàn tay ve vuốt.
Đại Hùng biến hoá ra sáu cánh tay, mơn trớn toàn thân Mạnh Bà.
Hắn bế nàng quay mặt hướng về phía đám đông linh hồn, giang rộng đôi chân dài, bướm xinh banh ra đỏ hồng vô cùng hấp dẫn. Ngón tay hắn vạch đôi mép âm đạo khoe những nếp thịt non và mật động thần bí, ngón tay khác day hột le.
Mạnh Bà nứng run người, dâm thuỷ trắng ngà chảy ra như suối.
Một phân thân xuất hiện, le lưỡi vét cạn từ cúc hoa lên mồng đốc, liếm láp cẩn thận từng chút từng chút.
Các cặp linh hồn bên dưới cũng kết đôi hì hụi.
Phân thân bế lấy Mạnh Bà thay Đại Hùng, còn hắn ở phía trước cầm dương vật chỉa thẳng âm đạo xinh đẹp mà dập đến.
— ưm.. ư.. a.. đã lồn quá.. thiếp sướng.. ưm ư
Phân thân cũng nhắm thẳng cúc hoa mà nhồi dương vật. 2 lỗ bị lấp đầy, căng như muốn rách toạc.
Mạnh Bà vừa thốn vừa phê ôm cứng Đại Hùng, hét vang từng chặp.
Nàng bò ra như cún, môi xinh hé mở ngậm khúc gân thô to của Đại Hùng say sưa bú mút, mông vểnh lên cao, bướm xinh banh rộng. Phân thân cầm hông nàng, sầm sập thúc mạnh.
Trong lúc nàng bú mút dương vật Đại Hùng, linh hồn hắn cũng đang đè ngửa linh hồn nàng mà giã.
Mạnh Bà cuồng phun âm khí, lên đỉnh hết lần này đến lần khác, thoả mãn rên rỉ khiến người khác không thể cầm lòng mà không tự xử.
Từng dòng tinh bắn lên mặt lên ngực nàng, thực sự khiến nàng đê mê.
Rốt cuộc Đại Hùng xuất tinh đầy miệng nàng, trước khi phân thân giã những quả cuối khiến nàng phê lịm đi.
...
Chờ Mạnh Bà nghỉ ngơi xong, Ngộ Không trở lại mặt đất, mây đen ùn ùn kéo đến tưởng như tận thế.
— thiên kiếp Thánh Nhân cấp sao. Ha ha, đến đây đi!
...
— báo!
— chuyện gì?
Trên điện vàng, 2 bên Ngai ngọc đế, là 2 ghế khách quý, 1 ông lão tiên phong đạo cốt, 1 nữ nhân xinh đẹp chẳng kém Hằng Nga. Chính là Lão Tử và Nữ Oa Nương Nương.
— bẩm Ngọc đế, ở hạ giới xuất hiện Thánh Nhân kiếp!
— cái gì?
Gần như cùng lúc cả Lão Tử, Nữ Oa và Ngọc đế cùng hỏi lại đầy kinh ngạc.
— mở Thông Thiên nhãn!
..
— bẩm Phật tổ như lai, ở hạ giới hình như có người muốn đột phá Thánh Nhân!
— vậy à! Mở thông thiên kính ra xem!
..
Bất kể là Nguyên Thuỷ thiên tôn, Thông thiên giáo chủ, Chuẩn đề phật tổ, thậm chí Xiviu, Ma đế đều chăm chú nhìn vào mặt kính lơ lửng trước mặt.
Trong đó, giữa mây đen cuồn cuộn, sấm sét ngập trời, một thân ảnh nhỏ bé thẳng tắp như kiếm bình thản chắp tay sau lưng.
— Lữ Đồng Tân sao? Hắn đã là Thánh Nhân rồi kia mà!
— không phải, cái đuôi!
— bộ lông này ...
— Tôn Ngộ Không!!!
Tất cả hầu như đều bật thốt kinh ngạc.
500 năm. Ừ, 504 năm. Chỉ hơn 500 năm, 1 con yêu hầu nhỏ bé ai cũng có thể di chết, giờ đã bước vào cảnh giới ngang bằng bọn họ.
Quá khó tin!
Mà xem cái cách hắn vượt kiếp!!
Mặc cho sấm sét nổ trên người, quần áo rách tung, nhưng không đứt nổi 1 cọng lông của hắn!
Có điều, hắn đang nghĩ cái gì? Khúc gân “thừa” kia đang thẳng tắp chổng ngược. Ặc, hàng họ cũng quá khủng khiếp đi!
Nữ Oa nương nương, Ma đế cùng vô số tiên nữ, ma nữ, yêu nữ đang nhìn vào Thông thiên kính phải đỏ bừng khuôn mặt.
Đại Hùng vốn định dùng kiếm khí phá tan từng đạo thiên lôi, nhưng tạo hoá bảo châu phát ra ý định, để nó lo.
Những tia sét khủng bố được nó hấp thu gần hết lực lượng, chừa 1 phần giúp hắn luyện thể tăng cường.
Sau kiếp này, thân thể hắn còn mạnh mẽ rắn chắc hơn trước đó cả chục lần!
Từ rất xa, Xử Nữ cũng lặng im quan sát Đại Hùng, kẻ này đã thành Thánh, kế hoạch giúp Athena càng thêm nắm chắc. Nhưng muốn mời hắn, sẽ lại càng không dễ nữa rồi!
...
— hằng Nga, nàng có thể ra rồi.
Đại Hùng về Quảng Hàn cung, Hằng Nga tiên tử rẽ nước bay lên. Nàng đẹp đến mức nhật nguyệt lu mờ.
— Ngộ Không! A, tu vi của chàng, Thánh nhân!
— ha ha, nàng thật là tinh nha! Lại đây nào, nhớ ta không?
— quên đi, buông thiếp ra nào, từ từ.. ưm.. ư.. ư.. ưm.. ưm..
Hằng Nga vòng tay ôm lấy đầu Đại Hùng cuồng nhiệt hôn đáp trả.
Mười mấy ngày trôi qua rồi, nàng đang lên cơn nứng, thèm muốn chết thì hắn đã trở lại.
Bàn tay ngọc nhanh chóng tháo thắt lưng Đại Hùng, cầm lấy côn thịt vuốt ve
— nàng thật là dâm nha! Mà ta thích!
— ưm.. ư.. tại chàng chứ tại ai.. ư.. làm người ta nghiện.. ưm ưm.. lại để người ta ở không mười mấy ngày.. ưm ư.. thèm chết người ta.. ưm
— ta đền cho nàng.
Đại Hùng gọi ra thêm 2 phân thân, 6 bàn tay mơn trớn cơ thể mỹ miều, 3 cái miệng vừa hôn vừa bú ti vừa bú bướm.
Hằng Nga cong người thoả mãn, dâm thuỷ trào dâng, đôi chân ngọc kẹp chặt đầu Đại Hùng.
— ưm.. ư.. thiếp thích.. ui.. cái lưỡi mới giỏi làm sao.. sướng quá.. nứng chết thếp rồi .. ưm.. thiếp thèm cu.. thèm cu.. ư ư.. đụ thiếp .. ưm.. nhét chim vào đi.. ưm ưm
Mặc cho Hằng Nga van nài, Đại Hùng vẫn mút chặt hột le khiến nó sưng phồng lên, lưỡi búng chanh chách, làm nàng nứng oằn người.
Hằng Nga đẩy ngã Đại Hùng, cầm khúc gân dài dựng thẳng, nàng nhắm thẳng chỗ ngồi mạnh xuống.
Đôi tay ngọc của nàng bấu lấy ngực Đại Hùng, mạnh mẽ di lắc hạ thể. Dương vật thô to ngập lút trong mật động, xuyên vào tận vách sâu nhất tử cung.
— a a ahhh ahhhh.. ôi.. thiếp sướng.. phê .. ư .. a ahhh ahhhh.. đã lồn quá.. thiếp chết mất .. ahhh
Nàng sàng càng lúc càng nhanh, bướm xinh co bóp cực mạnh. Lúc này linh hồn nàng cũng đang cưỡi trên linh hồn Đại Hùng mà nắc. Phân thân của hắn nắn bóp 2 vú, vuốt ve toàn thân, tăng cường kích thích Hằng Nga.
— a a ahhh .. thiếp ra ... a ahhh ahhh...
Âm khí màu ngà tuôn ra như suối, phân thân bế nàng lên, Đại Hùng vục vào háng nàng húp sạch sẽ, lại từ phía trước công tới, phân thân tiwf phía sau công lên.
Trước sau giáp công, sâu không thấy cán, hằng Nga chỉ có thể hét vang trong sung sướng cùng cực.
Hằng Nga nằm trên theo thế 69, bú dương vật. Bướm xinh được 1 cái khác thụt lút cán, mà hột le lại được lưỡi của hắn mơn trớn, xoắn lấy, dâm khí tướt ra ướt đẫm mặt khỉ.
— ư ưm ư ư ahh ahhhh ahhhhh... đã lồn thiếp quá... ahh ahhhh.. thiếp không chịu nổi nữa... a ahhh ahh
Hằng Nga lả rũ người, nhưng vẫn không ngừng co giật vì quá phê.
Đại Hùng mút chặt âm đạo xinh xắn, nuốt trọn luồng âm khí mà phụ nữ lên đỉnh xuất ra.
Rồi hắn đút khúc gân vào miệng nàng mà xả.
Hằng Nga nuốt hết, liếm mép vẫn có vẻ thèm thuồng, muốn ăn nữa. Chỉ là thân thể đã rã rời, không nghỉ nửa ngày, khó mà chịu nổi.
...
Đại Hùng đắm chìm trong bướm xinh của Hằng Nga 5 ngày 5 đêm, quên béng quay về ngó Đường Tăng.
Đang lúc cao trào thì cảm giác phân thân theo chân Đường Tăng vừa bị huỷ, đành gồng người xuất sớm, xin lỗi Hằng Nga trở về bên sư phụ.
Mà Hằng Nga cũng đang oải, hắn cứ ở đây thì vẫn cứ thèm vẫn cố, chỉ có hắn rời đi, nàng mới thật sự được nghỉ ngơi!
Lục Nhĩ Mỹ Hầu gãi tai cười lớn. Hắn vừa phang chết Tôn Ngộ Không.
Tràng cười ngưng lại, vì cái xác kia hoá thành cái lông khỉ.
Hắn cũng là khỉ, đương nhiên là nhìn ra rồi!
— Đường Tăng, Tôn Ngộ Không đã chết, lão Lục ta thay hắn theo ngươi đi Tây Thiên thỉnh kinh!
Tuy nhiên hắn vẫn nhanh chóng lấy lại tinh thần nói.
Tôn Ngộ Không cùng lắm chỉ ngang hắn thôi. Giờ được Cổ Phật Nhiên Đăng cho mượn rất nhiều bảo bối. Bản thể của Ngộ Không đến cũng là chịu chết.
Việc Tôn Ngộ Không tấn cấp Thánh, khiến Tây Trúc chấn động, quên báo cáo với Nhiên Đăng cổ phật. Nên cả ông ta lẫn Lục Nhĩ mỹ Hầu cũng đều chưa biết.
Cách đó không xa, Bát Giới và Sa Tăng cũng bị đánh cho lăn bò toài. Nếu không phải là vì nghĩ cần có chân sai vặt, Lục Nhĩ Hầu cũng giết họ luôn rồi.
— a di đà phật, thí chủ trên người toả hào quang, vốn dĩ đã có duyên cửa phật, hà cớ gì gây náo loạn thêm.
Bây giờ thì Đường Tăng đã tin Đại Hùng, tu vi của ông ta lúc này đủ để nhìn ra Phật quang trên người Lục Nhĩ Hầu. Nói chung đã không còn là người trần mắt thịt nữa rồi.
— ông ..
Bị nói trúng tim đen, Lục Nhĩ Hầu cả giận, cái này là kịch bản Cổ Phật muốn hắn đi làm, chứ hay ho gì việc đến đây để bị tên phàm trần này sai vặt !
Lục Nhĩ Hầu vung gậy muốn đánh dằn mặt Đường Tăng.
Với lực lượng cỡ này, Pháp Thân của Đường Tăng chắc chắn không chịu nổi.
Hồ Ly, Lang Nữ sốt ruột không thể chờ thêm, lao ra ứng cứu.
— yêu quái !
Lục Nhĩ Hầu nhe răng, ánh mắt phát quang, gia tăng lực lượng vào đòn giáng xuống.
— uỳnh!
Thực lực Hồ Ly và Lang Nữ có mạnh hơn Bát Giới, Sa Tăng thật đấy, nhưng Lục Nhĩ Hầu lại không kém Ngộ Không khi trước. Mà gậy này do Thánh Nhân tạo ra, uy lực không thua Định Hải Thần Chân do Nguyên Thuỷ Thiên Tôn luyện chế.
2 nàng bị đập bay, miệng cuồng phun máu tươi, hiện về nguyên hình, giãy vài cái rồi tắt thở!
— a a a ... Không!
Đường Tăng thét lớn, lòng đau nhói, cảm giác đức tin sụp đổ. Kẻ này Phật quang hiển hoá, chứng tỏ phật căn uyên thâm, cớ sao sát nghiệt lớn vậy!!
Hắn vẫn luôn ngăn cản và dậy dỗ các đồ đệ giảm sát nghiệp hết mức có thể đấy.
— tại sao? Tại sao? Sinh mạng nào cũng là sinh mạng, tại sao lại sát sinh bừa bãi. Người có phân chia tốt xấu, yêu cũng vậy! Cớ sao có ra tay mà không hỏi han gì?
— hàm hồ! Phật yêu bất lưỡng lập!
— ngươi sai rồi! Bản thân ngươi xuất phát từ cái gì? Không phải là yêu hầu sao? Cớ sao lại quên lời dạy chúng sinh bình đẳng!
— câm mồm! Bổn toạ là phật, không phải yêu!
Ở nơi xa, Nhiên Đăng Cổ Phật khẽ lắc đầu. Con khỉ này chiến lực tốt, nhưng Phật tính không cao, lần này dẫn đi, chủ yếu muốn hắn có thể rút kinh nghiệm. Nhưng chỉ mấy câu đã bị Đường Tăng kích khởi tính hung tàn!
Lục Nhĩ Hầu 1 gậy nữa đập xuống.
— uỳnh
Có điều cây gậy lại bay vút lên, bản thân Lục Nhĩ Hầu bị hộc máu bay ngược ra sau.
— Ngộ Không! A di đà phật!
— sư phụ! Con tới muộn, xin lỗi người.
Đại Hùng nhìn Bát Giới, Sa Tăng bầm dập nằm 1 đống, 1 con hồ ly, 1 con sói trắng đã chết.
Hắn đã hiểu mọi chuyện diễn ra.
— ngươi là Tôn Ngộ Không?!?
Lục Nhĩ Hầu run run nhìn Đại Hùng. Khí tức kia, hắn chỉ gặp trên người Phật Tổ Như lai và sư phụ Chuẩn đề! Lẽ nào..
Nhiên Đăng Cổ Phật cũng run rẩy, ông ta nhìn ra Đại Hùng đạt cấp độ gì. Tại sao lại có biến hoá nghiêng trời lệch đất như vậy??
— vốn muốn cho các ngươi mặt mũi, ta đều nương tay. Nhưng ta xem, bản thân ngươi đã nhập ma rồi. Vậy chết đi thôi!
Đại Hùng khẽ vẫy tay, thiên địa linh khí ngưng tụ 1 bàn tay tiên khí khổng lồ nhắm Lục Nhĩ Hầu đáp xuống.
— đại thánh, nương tay!
Một Cổ Đăng xuất hiện trên đầu Lục Nhĩ Hầu, toả hào quang bao bọc hắn.
— muộn rồi!
Đại Hùng vẫn lạnh lùng chắp tay sau lưng, bàn tay đập xuống, hất văng Cổ Đăng.
Lục nhĩ Hầu kinh hãi ôm đầu.
— Ngộ Không, tha được nên tha.
Phật quang chiếu rọi bát phương, Phật Tổ Như Lai hiện thế. Một hài quang hoa sen bao lấy Lục Nhĩ Hầu.
Bàn tay giáng xuống tạo ra chấn động rung chuyển đại địa. Khói bụi mù mịt.
Gió mạnh nổi lên cuốn bay bụi bặm.
Mặt đất nứt toác in đậm 1 dấu tay to lớn, chính giữa lõm xuống hình đài sen.
Bên trong là 1 con khỉ sáu tai nằm co giật.
Lục Nhĩ Hầu không chết, nhưng đã bị chiêu này phá vỡ đan điền, mất hết pháp lực, trở lại là 1 con khỉ bình thường.
Tất nhiên là năm xưa, tên các loại khỉ đã bị Ngộ Không xoá khỏi sổ của Diêm Vương, nên nếu không bị loài khác ăn thịt, chúng sẽ trường thọ vĩnh sinh.
Phật Tổ Như Lai nghiêm mặt không nói gì.
Phật quang hoa sen hộ thể ban nãy là chiêu phòng ngự đắc ý của ông ta, vậy mà không bảo vệ được Lục Nhĩ Hầu. Chiến lực Tôn Ngộ Không đã cao đến nhường nào? Hẳn là đã vượt xa các Thánh Nhân đời trước.
— Đường Tăng, đường thỉnh chân kinh không còn xa, tranh thủ mà lên đường đi!
phật tổ như lai nhắc nhở 1 câu rồi mang Nhiên Đăng cổ phật, Lục Nhĩ hầu rời đi.
— Ngộ Không, có cách nào hồi sinh Hồ Ly, Lang Nữ không?
— sư phụ, nghịch thiên cải mệnh là phạm luật tạo hoá. Lão Tôn ở cấp độ này cũng không thể vi phạm. Giá sử bọn họ còn 1 hơi thở thì may ra, nhưng hiện tại đã là không thể.
Đường Tăng cũng hiểu, chỉ là trong lòng mất mát mà hỏi thôi.
— a di đà phật. Hỉ nộ ái ố ở đời, có thật có thể rời xa?
Đại Hùng lấy linh đan của Thái Thượng Lão Quân cho Bát Giới, Sa Tăng uống vào, nhanh chóng tỉnh dậy.
Bên kia Đường Tăng nhập định bên cạnh 2 ngôi mộ nhỏ mà ông ta vừa làm cho Hồ Ly Tinh và Nữ Lang Yêu.
...
Ở một tiểu không gian khác, Lữ Đồng Tân ngâm mình trong một đầm nước. Hắn toả ra khí tức và tiên khí tu luyện được, tựa như đang triệu hồi 1 thứ gì đó.
...
Đại Hùng hiểu những mất mát trong lòng Đường Tăng lúc này, nên để mặc ông ta trầm tư nhập định.
Do đã có pháp thân, việc ăn uống cũng không quá quan trọng, có thể thiền định nửa năm, 1 năm không cần ăn uốn gì cả.
Đối với những người như Bát Giới, Sa Tăng hoàn toàn có thể hấp thu thiên địa linh khí mà sống, ăn uống chỉ là để thoả mãn cái miệng và cái bụng thôi, chứ thực sự là không cần thiết.
Đại Hùng chỉ để lại phân thân, bản thể thì lượn khắp cao gia trang, động Bạch cốt, vườn đào, địa ngục, cung quảng hàn, động Tam Muội Hoả.. hàn huyên tâm sự hàng giờ với những mỹ nhân tuyệt sắc của mình.
...
Đường Tăng nhập định nửa năm, toàn thân phủ 1 lớp bụi mỏng.
4 tên đệ tử thay nhau trông coi, cuối cùng cũng chờ đến lúc ông ta tỉnh lại.
— sư phụ!
— người ổn chứ?
— ta vẫn ổn, các con cứ yên tâm.
— giờ chúng ta làm sao?
— tiếp tục thỉnh kinh. Mục đích ban đầu chúng ta đi lấy kinh không phải là cho bản thân mình, mà là để phổ cập cứu rỗi bá táng Đại Đường. Yêu quái có người tốt người xấu, vậy Phật môn cũng không khác. Ta tin bản chất giáo lý Đại Thừa phật pháp là đúng đắn.
— vậy thì tiếp tục đi nào!


Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire